Kỷ niệm 1 năm viết blog, lạc lối và trở lại
Kể từ khi đăng bài blog và podcast trở lại, trong lòng mình bỗng luôn được lấp đầy bởi sự bình yên. Thật kỳ diệu khi việc viết và sẻ chia có thể mang lại những cảm giác ấy cho mình...
Ngày 1/3/2023, sau rất nhiều chuẩn bị, sự hồi hộp và cả phấn khích, mình ra mắt blog In Metime. Đã hơn một năm trôi qua, với hàng chục bài viết và cả một kênh podcast đã ra đời. Hành trình đã qua tuy chưa dài, nhưng đã dạy cho mình rất nhiều bài học, những thành công bé nhỏ, cả khi lạc hướng, và rồi quay lại. Bài viết này sẽ như một thước phim quay chậm. Hãy cùng mình nhìn lại chặng đường ấy của In Metime nhé, bạn thân mến!
Nói về mong ước viết blog, mình đã ấp ủ một “ngôi nhà” của riêng mình trên Internet từ lâu, rất lâu, nhiều năm về trước. Mình thậm chí từng đăng ký tài khoản trên wordpress, đặt một cái tên cho blog giống với biệt danh của mình hồi nhỏ: Uyên còi. Uyencoi.com, buồn cười nhỉ? He he… Mình cũng làm theo các bước hướng dẫn trên mạng về cách để tạo ra một trang blog miễn phí. Nhưng rồi, không có bất cứ bài viết nào được đăng. Phần vì sợ hãi, ngại ngùng, phần vì không biết nên viết về chủ đề gì, không lẽ biến nó thành một trang nhật ký? Nếu vậy, mình lại chẳng dám công khai đâu. Ai đủ dũng cảm để công khai nhật ký của mình chứ?
Tất cả thay đổi vào tháng 9/2023. Khi mình sẵn sàng, người thầy xuất hiện. Mình may mắn có được sự hướng dẫn, dìu dắt của một blogger “cây đa cây đề”, chủ yếu về việc vượt qua những rào cản tâm lý, và cách để xác định chủ đề mình muốn viết, sự tự tin tăng dần. Mình thử nghiệm bằng cách đăng một bài viết dài dự định mở đầu cho blog lên trang Facebook cá nhân. Phản ứng của mọi người làm mình ngạc nhiên, xúc động và choáng ngợp. Mình hiểu, à, mình có thể viết blog thật.
Mất nửa năm để mình vượt qua tất những rụt rè, lo lắng, lạ lẫm với công việc mới này, cũng để loay hoay lần đầu tiên xây dựng một trang web thực sự của riêng mình. Ngay cả việc đặt tên blog là gì, dùng màu gì chủ đạo, sắp xếp trang web ra sao, tới những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như cỡ chữ bao nhiêu, viết đoạn giới thiệu về bản thân mình thế nào, cũng ngốn của mình rất nhiều thời gian, trăn trở. Rồi mọi thứ cũng qua. Hẳn nhiều bạn sẽ ngạc nhiên khi biết mình làm blog không phải đơn thuần viết và đăng, mà mình trải qua tới sáu tháng cho mọi sự chuẩn bị.
Ngày 1/3/2023, mình ra mắt blog khi trên đó đã có gần chục bài viết được đăng sẵn, hầu hết về những chủ đề “khó nói”, tổn thương quá khứ, những điều khiến mình tự ti nhất. Mình chọn viết trước, công khai trước về những điều khó nhất để sẻ chia với những người mình còn chưa quen.
Và… thế là mình có blog.
Ban đầu, mình đăng hai bài viết mỗi tuần. Sau đó, vì công việc chính quá bận, mình giảm tần suất xuống một bài mỗi tuần, nhưng vẫn đều đặn. Chỉ sau nửa tháng từ ngày chính thức ra mắt, mình có bài viết viral đầu tiên, đó là một bài mình viết trong dịp vào Sài Gòn tham gia concert của nhóm Super Junior - lần đầu tiên được gặp thần tượng sau cả chục năm hâm mộ: Tôi là fan Kpop - 12 năm của định kiến và niềm tin.
Biểu đồ lượng người đọc “dựng đứng”, từ chỗ chỉ vài chục lượt mỗi ngày bỗng dưng vọt lên tới cả nghìn lượt đọc. Đặc biệt hơn nữa, đó cũng là bài viết đầu tiên mình nhận được comment của bạn đọc. Mình vui tới mất ngủ. Cảm giác có người ở đâu đó ngoài kia mình không quen biết đang đọc những gì mình viết, và thậm chí đáp lại là niềm vui thật khó diễn tả.
Blog đi vào ổn định, sau khoảng hơn nửa năm, mình đột ngột muốn thử nghiệm một hướng đi mới. Thời điểm ấy, vì đứng trước áp lực lớn về tài chính, mình bỗng nghĩ: có cách nào để kiếm tiền từ blog không nhỉ? Thay vì kiên định đi theo định hướng ban đầu, rằng sử dụng blog là nơi chia sẻ, đem lại giá trị thuần túy tới bạn đọc, cũng là để rèn luyện khả năng viết, trong chốc lát, mình quên hết và chỉ nghĩ tới tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui, mình thấy thật chẳng có khả năng nào để kiếm tiền từ việc viết blog và làm podcast, khi tất cả chỉ vừa mới bắt đầu chưa lâu. Thế là mình dừng lại. Giờ nghĩ lại, mình thật muốn véo cho bạn Uyên của năm ngoái ấy một cái thật đau. Hóa ra, những gì mình từng nghĩ rất lâu rồi mới quyết định, mất tới sáu tháng để chuẩn bị, lại có thể dễ dàng bị một ý nghĩ nhất thời “đè bẹp” nhanh tới thế.
Thế là mình dừng. Không còn đăng bài blog hay podcast nữa.
Và mình lạc lối.
Sau vài tháng, mình rơi vào trạng thái bất định, mệt mỏi, lo lắng khi nguồn tiền chủ yếu để duy trì cuộc sống và trả nợ (ừ đúng, mình vẫn đang trả nợ) vẫn từ lương của công việc chính. Nghĩa là chẳng có gì thay đổi. Nhưng việc dừng không viết blog và làm podcast lại khiến mình chới với, chông chênh và cảm thấy… nhớ nhung một điều gì đó mình không định nghĩa được.
Mình nhớ cảm giác ngồi ở quán cafe và viết. Mình nhớ tâm trạng vui vui mỗi khi đăng bài, cảm giác thành tựu (dù bé nhỏ) và ý nghĩa từ con chữ của mình khi đọc được comment hoặc chiếc email nho nhỏ nào đó từ bạn đọc. Mình nghĩ về mong ước được viết, trở thành tác giả sách một ngày nào đó, về kỳ vọng vào chính bản thân và niềm tin rằng những trải nghiệm của mình có thể giúp được ai đó ngoài kia.
Và… mình trở lại. Mình đã tìm thấy câu trả lời cho những bất định, hoang mang lúc ấy. Đó là bởi mình đã xa rời điều mình tin tưởng. Mình đã quên đi lý do để bắt đầu blog. Đó là vì muốn chia sẻ, muốn giúp đỡ, và muốn ghi dấu về cuộc đời của chính mình. Không phải để kiếm tiền. Thật xấu hổ với bản thân khi kết thúc một điều mình đã bắt đầu bởi bỗng dưng kỳ vọng rằng mình kiếm được tiền, thậm chí nhiều tiền từ một sở thích, và dễ dàng từ bỏ nó khi thấy không có khả năng kiếm tiền như vậy.
Bạn biết không? Kể từ khi đăng bài blog và podcast trở lại, trong lòng mình bỗng luôn được lấp đầy bởi sự bình yên. Thật kỳ diệu khi việc viết và sẻ chia có thể mang lại những cảm giác ấy cho mình. Mình hy vọng những gì mình làm mang lại giá trị, niềm vui hoặc cảm hứng tới bạn, giống như những gì việc này mang tới cho mình.
Hóa ra, mình thích viết, có thể viết, và vui khi viết để chia sẻ tới thế này.
Khi trở lại, mình đã thay đổi một chút về nền tảng, khi chuyển từ Wordpress sang Substack, điều này chỉ nhằm phù hợp với một số mục tiêu của mình trong việc vận hành blog trong thời gian này, hợp nhất nội dung của cả podcast, và cũng dễ dàng hơn trong việc quy hoạch bài viết. Nhưng mình biết, rồi khi tới thời điểm thích hợp, mình sẽ quay trở lại với nền tảng cũ, chỉ là chưa phải ngay bây giờ.
Bạn thân mến,
Cảm ơn bạn thật nhiều vì đã tới, đã ở lại, và trở thành động lực, cảm hứng cho hành trình viết của mình. Mình đã đi một quãng đường dài tới hàng chục năm để có blog In Metime, rồi lại rơi xuống chuỗi ngày lạc lối, để rồi trở lại. Cảm ơn bạn, vì đã bao dung, yêu thương, và ủng hộ mình cùng blog, podcast In Metime.
Mình từng đổi tên blog sang một cái tên nghe có vẻ “catchy” - bắt tai hơn. Mình từng nghĩ sẽ chọn một cái ngách nào đó thật thời thượng, thu hút. Mình thậm chí từng nghĩ thật chẳng hiểu viết để làm gì nếu không tạo ra tiền. Nhưng giờ mình biết, mình sai rồi. Niềm vui thuần khiết của sự sẻ chia, viết không vì biết chủ đề nào đó sẽ “hot”, sẽ “đánh trúng” tâm lý bạn đọc, không vì tiền là điều khi mất rồi mình mới nhận ra.
Mình viết, trước hết vì bản thân mình, và sẽ không bao giờ viết điều gì mà bản thân mình không cảm thấy muốn đọc, thích được đọc. Mình viết, vì muốn mang tới thêm một điều tốt đẹp cho thế giới này. Mình viết, vì biết đâu ngoài kia có ai đó muốn được đọc những dòng chữ chân phương này. Mình viết, vì đó là điều mình cần, tự nhiên như hơi thở, cơm ăn nước uống.
Cảm ơn bạn, vì đã ở đây, đã đọc đến dòng cuối cùng của bài blog đặc biệt này. Để cảm ơn bạn, mình sẽ bật mí chút xíu về những gì sắp tới trên blog In Metime: đó là mình, lần đầu tiên, sẽ mời bạn bước vào đồng hành trong một hành trình “chông chênh” và “vụn vỡ” nhất của cuộc đời mình cho tới lúc này. Vì một tương lai đẹp hơn, an tâm hơn, và rực rỡ hơn.
Hẹn bạn vào tuần sau 😀
Thân mến,
Tố Uyên.
Chà đọc bài của chị mà như được ngồi nghe chị tâm sự vậy. Em cũng đang muốn viết mà thật khó vượt qua rào cản bộc lộ bản thân.
😘😘😘😘😘😘😘