BIẾN CỐ KHIẾN TÔI BUỘC PHẢI TRƯỞNG THÀNH Ở TUỔI 22
Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình êm ấm. Dù không khá giả, nhưng cũng được đủ đầy. Ngày nhỏ tôi thấy mình chẳng khác nào cô công chúa nhỏ, không phải vì vật chất dư thừa, mà vì tình yêu thương và sự nâng niu của ba mẹ dành cho tôi.
Có lần tôi bị ốm, thèm ăn quả na, ba tôi đi khắp nơi để tìm cho tôi một quả na trái mùa. Sinh nhật tôi 6 tuổi, ở quê còn chưa mấy ai biết bánh gato, ba chạy xe máy xuống thị xã cách nhà 40 cây số để mua tặng tôi một chiếc bánh sinh nhật thật lộng lẫy (trong mắt đứa trẻ 6 tuổi). Một tay lái xe, một tay xách bánh suốt quãng đường về…
Ba tôi làm quản lý ở một đơn vị huyện. Nhưng tôi không quan tâm chuyện đó. Tôi chỉ biết mình là số một trong lòng ba. Và ba là chỗ dựa vững chắc như núi cho cả gia đình. Mẹ tôi vốn làm ngành Y nhưng đã nghỉ việc từ khi tôi còn rất nhỏ, chuyên tâm chăm sóc con cái gia đình. Tôi quá thích mô hình ấy, chỉ bởi vì tôi là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Suốt thời niên thiếu tôi sống vô tư lự, luôn tin rằng cuộc đời mình là một đường thẳng bởi sẽ luôn có chỗ dựa vững chãi. Nhưng thực tế chứng minh rằng, niềm tin ấy của tôi đã sai.
BIẾN CỐ BẤT NGỜ
Người ta nói, cuộc đời ai cũng có những khúc quanh, những biến cố làm thay đổi cả một con người.
Và, biến cố ấy xảy ra khi tôi chưa đầy 22 tuổi, đang học năm cuối đại học. Trong lòng cô sinh viên là tôi khi ấy toàn những dự định, hoài bão, háo hức với viễn cảnh về sự nghiệp và cuộc đời rạng rỡ và thuần khiết.
Tất cả đột ngột đổi thay vào một ngày tháng tư, khi tôi nhận được tin sét đánh: ba tôi mất việc. Mất việc, thậm chí chỉ là cái rủi ro đính kèm với một điều còn nặng nề và kinh khủng hơn đằng sau. Ba tôi bị tạm giam, chờ điều tra sai phạm.
Nếu có ai hỏi tôi đã bước qua lằn ranh từ một đứa trẻ trở thành người trưởng thành như thế nào, tôi sẽ trả lời rằng đó là một trận khóc nức nở, tủi hờn, đau khổ trên chiếc giường ký túc xá rộng 80cm, khi tôi hai mươi mốt tuổi tám tháng hai mươi sáu ngày.
Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn thấy biết ơn bảy người bạn cùng phòng của tôi đã không hỏi gì vào lúc đó. Các bạn yên lặng cho tôi chui đầu vào chăn khóc òa lên thành tiếng, các bạn đóng cửa phòng, bật nhạc thật lớn, nhưng không ai nói gì. Sau bữa trưa, cô bạn giường đối diện đặt lên bàn tôi hộp sữa chua, nói như thể chỉ vô tình: “Tớ đi mua cơm, tiện mua cho cả phòng”.
Từ nhỏ tôi vốn là đứa mau nước mắt, hơi chút là rơm rớm, đến nỗi hay bị ba mẹ và em trai trêu chọc. Nhưng sau trận khóc như trút cạn những non nớt, vô tư, yếu đuối, tôi lau nước mắt, bước xuống đất. Việc đầu tiên là mở hộp cơm có dưa xào với hai con cá biển kho ra ăn hết. Việc thứ hai là viết bài đăng lên trang webtretho, tự giới thiệu mình là thủ khoa đại học để mong tìm được công việc gia sư đầu tiên trong đời. Chiều tối hôm ấy, tôi làm việc thứ ba: đi bộ ra hiệu sách mua năm bộ hồ sơ xin việc.
Tôi thực sự không biết mình sắp đi theo hướng nào để tiếp tục sống tốt. Nhưng tôi hiểu rằng, cuộc đời mình rõ ràng không còn là một đường thẳng. Và từ ngày ấy, tôi gần như không bao giờ rơi nước mắt trước mặt ba mẹ và em trai nữa. Không phải tôi đã trở nên mạnh mẽ, mà bởi tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu tôi yếu đuối, bi quan, bế tắc, gia đình tôi sẽ nương tựa vào ai?
TÔI KHÔNG CÓ LỰA CHỌN, TÔI BẮT BUỘC PHẢI TRƯỞNG THÀNH
Sau đó là chuỗi ngày vừa đi làm, vừa đi dạy, vừa hoàn thành thực tập và đồ án tốt nghiệp. Tôi nhớ có một lần cuối tuần chưa tới giờ vào dạy, tôi ngồi ở bồn cây trước sân khu Trung Hòa - Nhân Chính, giở cuốn sách photo ra tranh thủ ôn bài. Nhìn lên bầu trời nắng chiều xiên xiên mà xanh ngắt, tôi tự hỏi mình:“ Trời vẫn xanh thế này, người người vẫn sống bình yên, sao cuộc đời mình không còn như xưa nữa?”.
Với 5 triệu một tháng, tôi thu vén chi tiêu cho toàn bộ học phí, ăn ở của hai chị em. Cả hai đều ở ký túc xá trong suốt thời sinh viên, thậm chí ở “chui” cả khi đã đi làm vì rẻ. Mỗi tháng tôi để riêng 500 ngàn đồng tích lại để cứ đầu kỳ lại nộp tiền học, tiền ký túc xá, rồi cho em hai triệu, phần còn lại là chi tiêu của mình; để dành tí chút mỗi tháng gửi về cho ba mẹ.
Đã có những ngày, tôi đi làm mà trong túi chỉ còn hai mươi ngàn. Xe máy hết xăng, tôi vào đổ xăng mà phải nhanh nhảu nói luôn: “Cho cháu mười ngàn thôi”, kẻo người ta bơm quá. Bởi nếu đổ cả hai mươi ngàn, trưa hôm ấy tôi sẽ không có gì để ăn. Nhiều đợt, cả mười ngày liền tôi ăn mì gói bởi vì tiền trong túi chỉ đủ mua một thùng mỳ loại rẻ nhất mà thôi.
Tua nhanh tới hiện tại, sau gần 12 năm kể từ cái ngày biến cố ấy ập xuống gia đình tôi. Trái ngược với lo lắng ban đầu, gia đình tôi đã cùng nắm tay nhau vượt qua và sống tốt, thậm chí nhận ra biến cố thực ra lại là may mắn lớn. Không đi làm nơi cũ, ba tôi bỏ hẳn rượu bia vốn là thói quen hàng ngày của nhiều cơ quan công sở; tôi trưởng thành và mạnh mẽ; em trai đỗ đại học như mong ước, ra trường được nhận vào một công ty nước ngoài, sự nghiệp phát triển tốt.
Chị em tôi sau này thu xếp đưa ba mẹ đi du lịch nhiều nơi, bù đắp cho quãng thời gian cả nhà vất vả. Ba mẹ tôi giờ đã chuyển hẳn vào Đà Nẵng sống vì ở đó không khí trong lành, gần biển, tận hưởng một thành phố đáng sống.
Tôi của hiện tại vẫn là cô công chúa nhỏ của ba, tôi còn có thêm người bạn đời đồng hành trong mọi hành trình lớn nhỏ, và có cậu em trai luôn ủng hộ tôi vô điều kiện. Giữa vòng tay của cả ba người đàn ông ấy, tôi biết cuộc đời mình sẽ vững chãi, không bao giờ còn phải chơi vơi ngồi tự vấn trời xanh như buổi chiều ngày nào...
NHỮNG BÀI HỌC CUỘC ĐỜI
Điều quan trọng nhất là sau biến cố, tôi đã từng bước kiến tạo nên chính mình. Và đây là ba bài học quý giá tôi có được sau khi vượt qua khó khăn và trưởng thành:
1 - Tự tạo nên sự độc lập của bản thân mới khiến mình tự tin nắm lấy tương lai, nhất là đối với phụ nữ.
Tôi biết ơn sự hy sinh của mẹ, bởi con người tôi, năng lực của tôi, những thành công của tôi đều xuất phát từ tình yêu thương quên mình ấy. Nhưng hỏi tôi có lựa chọn giống mẹ không, thì câu trả lời sẽ là không. Bởi tôi hiểu rằng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình.
2 - Hy vọng vào điều tốt nhất, nhưng luôn chuẩn bị cho điều tệ nhất.
Khi cuộc sống thuận lợi đủ đầy, người ta hay quên rằng bão tố có thể kéo đến bất kỳ lúc nào. Thật may là ba mẹ tôi không quên điều đó. Mặc dù được nâng niu yêu thương như một công chúa, nhưng ba mẹ tôi đã dạy tôi vô số điều ngoài sách vở từ khi còn nhỏ, để khi bắt buộc phải đứng lên, tôi cũng biết mình phải làm gì và bắt đầu từ đâu.
Ba tôi có thể vì chiều tôi đi tìm một quả na trái mùa hay lái xe một tay xách bánh gato 40 cây số, nhưng cũng chính ba tôi đào tạo chị em tôi có thể sống ở mọi điều kiện, kể cả ăn mỳ gói trong suốt mười ngày và vẫn biết ơn vì mình có tiền để mua mỳ.
3 - Mọi điều xảy ra đều là những điều cần phải xảy ra.
Thay vì cảm thấy bất công, nuối tiếc, trách cứ, tôi đã chấp nhận hoàn cảnh và tập trung vào câu hỏi: Mình có thể làm gì lúc này?
Bài post trên webtretho viết trong lúc nước mắt chưa khô không đem lại cho tôi công việc vì sau đó vài ngày tôi tìm được nơi dạy qua một người quen, nhưng dưới đoạn giới thiệu của tôi có một người vào comment gợi ý: “Chào em, anh nghĩ em có thể gom nhóm để dạy. Dạy thành nhóm dễ có thu nhập cao hơn”.
Sau nhiều sự tình cờ khác nữa mà comment này là điểm khởi đầu, chủ nhân của dòng chữ ấy đã trở thành chồng tôi – không chỉ là chỗ dựa cho tôi trong những năm qua, mà còn là người đồng hành cùng tôi trong mọi quyết định quan trọng. Chúng tôi có duyên gắn bó với nhau, có thể bởi anh đã xuất hiện vào đúng ngày tôi rơi xuống đáy của cuộc đời. Định mệnh, đôi khi sẽ lên tiếng vào thời điểm không ai ngờ tới.
THAY LỜI KẾT
Tôi có đọc được một câu nói rằng: “Ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời là khi chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm với thái độ của mình. Đó là cách mà chúng ta trưởng thành”. (John C. Maxwell).
Tôi thực sự cảm ơn mọi điều đã xảy ra trong đời mình, tất cả những gì tôi đã làm, đã trải qua, đã tạo nên con người tôi của hôm nay. Tôi biết ơn và thấy mình may mắn vì có ba, có chồng, có em trai luôn nâng niu trân trọng. Nhưng tôi của hôm nay cũng đã học được rằng: Một người phụ nữ, trước hết, và nhất định, phải là nữ hoàng của chính cuộc đời mình.
Tôi hi vọng bài viết này hữu ích cho bạn. Tôi thật lòng mong rằng, cuộc sống đối với mỗi chúng ta của những ngày sau này, sẽ chỉ toàn là những may mắn, an ổn, êm đềm.
Chúc bạn một ngày bình yên,
Tố Uyên.
* Một số bài viết cùng chủ đề: