Giờ là lúc nhìn lại... Tạm biệt nhé, 2024!
Thành công thất bại, chỉ là chuyện năm cũ thôi...
Mình viết bài này trong một quán cafe hiếm hoi mở cửa ngày cuối cùng của năm. Giữa rất nhiều bộn bề và bình yên, niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và lo lắng, chúng ta đã đi tới ngày hôm nay, khép lại một năm chắc hẳn nhiều màu sắc với tất cả, với bạn và mình.
Đây không phải một bài blog, chỉ là một bức thư nhỏ mình muốn gửi tới bạn. Chúng ta có thể quen biết nhau ngoài đời thật, có thể từng ngang qua nhau trên mạng, cũng có thể điều duy nhất kết nối giữa mình và bạn là những bài viết như thế này của In Metime, trên blog và podcast. Dẫu thế nào, mình chỉ muốn nói rằng mình cảm ơn bạn rất nhiều.
Thành thật mà nói, việc viết và làm podcast không phải ưu tiên trong cuộc sống của mình. Có những tuần, sau khi đã quay cuồng với công việc của một quản lý dự án, đúng hơn là quản lý của gần 20 người làm quản lý dự án, rồi về nhà và tất bật với gia đình, chút năng lượng còn lại mình buộc phải cân nhắc sẽ dành để học, đọc sách, hay để viết.
Mình lẽ ra đã bỏ bẵng In Metime giữa sự ngập lụt ấy, nhưng điều cứ luôn kéo mình lại là lời thì thầm rằng: Biết đâu có bạn nào đó đang chờ email của mình? Có ai đó muốn đọc blog? Có ai đó sẽ mở podcast ngay khi có tập mới?
Cho tới hôm nay, mình rất tự hào về những gì đã tích lũy được trên blog và podcast In Metime. Hàng trăm nghìn lượt đọc, lượt nghe, không phải thành quả của riêng mình. Đó là nhờ bạn. Không có bạn, sẽ chẳng có bài viết, tập podcast nào được ra đời. Cảm ơn bạn vì đã luôn ở đây.
Để mình kể với bạn mấy điều mình đã làm được năm qua. Mình tự hào lắm, thật đó.
Cuối năm ngoái, mình nhận công việc mới. Mọi thứ khó khăn và đầy thách thức ngay từ những ngày đầu tiên. Mình hiểu mình đang phải đối mặt với những gì. Mình bước vào công việc dưới con mắt nghi hoặc của đa số mọi người. Khi ấy mình từng nghĩ, không biết có trụ được ở đây một năm không?
Nhưng hơn một năm đã qua, và mình vẫn ở vị trí ấy. Những gì mình làm hẳn là chưa xuất sắc, nhưng chí ít mình đã không bỏ cuộc. Thậm chí nhiều lúc, mình nghi ngờ năng lực bản thân, cảm thấy không thể vượt lên được, mình phải viện tới một suy nghĩ: Chắc hẳn những người sếp đã đặt mình vào vị trí này có lý do của họ. Dù không tin bản thân, mình cũng hãy cứ tin vào lựa chọn của sếp.
Hồi tháng 5/2024, mình có viết một chuỗi bài về tài chính cá nhân. Chủ yếu là để có động lực, tự động viên bản thân trên hành trình… trả nợ. Mười mấy năm nay, từ khi học năm cuối đại học, mình hầu như luôn sống trong tình trạng nợ. Nguồn gốc của những khoản nợ này mình có kể một phần trong chuỗi bài ấy.
Viết được hơn chục bài, mình tạm dừng chuỗi này vì không có đủ thời gian, nhưng việc trả nợ thì vẫn tiếp tục. Hôm qua ngồi tổng kết, mình ngỡ ngàng nhận ra tám tháng qua, mình đã trả được 1/3 tổng số nợ chốt hồi tháng 5.2024.
Điều đặc biệt, là mình đã thành thạo việc quản trị tài chính cá nhân hơn trước nhiều, đủ để chất lượng cuộc sống vẫn không ngừng tăng lên, du lịch thoải mái, con cái được học những gì tốt nhất, và bản thân mình không còn vất vả mà tích lũy lại tăng lên. Vợ chồng mình có căn nhà rộng rãi, có tài sản ở thành phố khác, lo được cho bố mẹ hai bên, có dự phòng, vậy thì còn nợ và vẫn đang trả với tiến độ tốt, đó là một thành công chứ, nhỉ?
Blog và podcast In Metime, mình đã đăng tải khá đều đặn. Nhiều khi mình bận tới mức không để ý các con số thống kê, nhưng lâu lâu vào xem thấy hàng nghìn người nghe, đọc, tải về, mình lại thấy vui lắm.
Mình không phải người viết chuyên nghiệp, podcast cũng chỉ làm theo kiểu đơn giản nhất, thậm chí chủ đề cũng khá ngẫu nhiên không đi theo ngách nào cụ thể. Viết blog và làm podcast là để ghi lại chính con người và cuộc sống của mình. Bằng cách ấy, mình hy vọng hành trình của mình sẽ có điểm cắt ngang nào đó với hành trình của bạn. Mình chỉ mong bạn hiểu là: bạn không cô đơn, dù hoàn cảnh hiện tại của bạn có ra sao.
Tất nhiên là, 2024 không chỉ có thành tựu. Đó còn là năm chứng kiến rất nhiều trồi sụt, mệt mỏi, căng thẳng của mình trong mọi khía cạnh. Có chạy vào nhà vệ sinh ở công ty khóc lần nào không? Có. Có cãi nhau với chồng trong nước mắt đầm đìa không? Có. Có hoang mang lạc lối về con đường tương lai không? Có. Có mâu thuẫn với bố mẹ tới mức ngoài im lặng ra thì không biết phải nói sao không? Có. Có thất vọng vì dự định học hành không thành không? Có. Có bị chê trách, phê bình không? Có. Có từ bỏ một mục tiêu tưởng sẽ trở thành bước ngoặt cuộc đời không? Có.
Nhưng…
“Dù là như thế nào dù mọi điều đã có ra sao. Chỉ cần ngoảnh lại một nụ cười vẫn nở trên môi. Thành công thất bại chỉ là chuyện năm cũ thôi…”
Chiều 30 Tết, mọi điều đã lùi lại phía sau. Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn sự may mắn mình đang có, cảm ơn những người thân yêu, cảm ơn chính mình.
Bạn ơi,
Bạn cũng là một người thân yêu của mình. Mình chúc bạn năm mới này sẽ mạnh khỏe, bình an, và tận hưởng những gì sắp tới.
Chúng mình sẽ tiếp tục làm bạn của nhau nhé, dẫu chỉ qua những bài blog, những tập podcast bé nhỏ mỗi tuần. Cảm ơn bạn thật nhiều.
Thân mến,
Tố Uyên.